Yêu nhau gần 1 năm nay nhưng chưa lần nào Quỳnh về thăm quê nhà người yêu cả. Phần vì công việc bận rộn, phần vì cô cũng chưa muốn mối quan hệ
có sự xuất hiện của người lớn quá sớm. Ban đầu mới yêu cô nghĩ là thời gian
riêng tư để 2 người thoải mái, tự do tìm hiểu nhau, tới một thời điểm nhất định,
lúc ấy về ra mắt các bậc cha mẹ cũng không muộn.
Lần này là vì Tiến mở lời đề nghị nên Quỳnh mới gật đầu theo
anh về quê chơi chứ ý định của cô là đợi đến sang năm cơ. Nhưng Tiến bảo, nếu 2
người định tiến xa hơn thì về quê cho biết hoàn cảnh nhau, làm quen với những
người lớn trong nhà sớm một chút cũng có cái tốt. Quỳnh không phản bác được,
bèn ưng thuận.
Trước đó, mỗi khi nhắc về gia cảnh nhà mình, Tiến chỉ nói qua
loa rằng nhà anh không khá giả gì, anh sẽ phải tự lập bằng chính khả năng của
mình, nên Quỳnh cũng chỉ biết vậy. Quỳnh cũng không quan trọng nhà bạn trai phải
thế nọ thế kia, quan trọng Tiến là người thế nào, tự lập cũng không có gì không
tốt.
Cô biết, hiện tại lương tháng của Tiến ngoài chi tiêu thì vẫn
gửi toàn bộ về cho bố mẹ dưới quê, nhưng cô không suy nghĩ gì. Cô cho rằng, giờ
anh chưa lập gia đình nên làm thế cũng phải. Và chắc là bố mẹ anh giữ hộ thôi,
khi nào anh lấy vợ sẽ đưa lại, sợ thanh niên không biết tiết kiệm lại tiêu
hoang ấy mà.
Ấy thế nhưng khi từ xa nhìn thấy ngôi nhà mà Tiến giới thiệu
là nhà anh, trong lòng Quỳnh không tự chủ được giật thót một cái. Dù ở quê đất
rộng người thưa nhưng nhà Tiến chỉ chưa đầy 100m2, căn nhà nhỏ lợp mái pro xi
măng đã gãy vỡ đủ chỗ, vách tường đất thì lỗ chỗ thủng, đủ thấy chủ nhân của nó
thiếu thốn tiền bạc tới mức nào, đến tu sửa chỗ ở cho gọi là kiên cố vững chắc
một chút cũng không thể.
Vào trong, ngắm nhìn mọi thứ trong căn nhà ấy mà Quỳnh thẫn
thờ không nói nên lời. Một bộ bàn ghế bằng gỗ tạp đóng kiểu đơn giản, chiếc giường
đã mối mọt, vài thứ vật dụng cũ kĩ, chiếc ti vi cổ lỗ màn hình bé bằng 2 bàn
tay, những vật dụng thiết yếu nhất như tủ lạnh, bếp gas cũng không thấy bóng
dáng – mọi thứ toát lên sự khốn khó, bần cùng của những người sống nơi đây. Thật
sự Quỳnh không nghĩ, thời đại này rồi còn có nhà thiếu thốn tới mức này. Không
hiểu tiền Tiến gửi về đi đâu hết, chẳng lẽ bố mẹ anh không dám sắm sửa mà
thương con nên để dành hết cho anh sau này. Nghĩ thế, trong lòng Quỳnh hơi xúc
động.
Nhưng rồi, những phát hiện tiếp theo khiến cô phải ngay lập tức
gạt phăng ý nghĩ đó ra khỏi đầu. Bà nội Dũng già yếu bệnh tật liên miên, đang sống
cùng với nhà anh, nghĩa là tiền thuốc thang của bà đều do bố mẹ anh chi trả. Bố
anh cũng yếu, chẳng làm được gì, ngày chỉ loanh quanh cơm nước dọn dẹp. Kinh tế
cả nhà trông chờ vào quán nước nhỏ nhoi của mẹ anh. Chị gái Tiến sau khi li hôn
chồng cũng mang con về đây ở, cùng phụ mẹ bán nước. Cả nhà từng ấy miệng ăn, một
đứa trẻ đang tuổi lớn, 2 người cao tuổi ốm yếu, sợ rằng thêm cả khoản Tiến gửi
về cũng vẫn thiếu thốn đủ bề.
Giờ thì cô hiểu tại sao Tiến luôn rất cần kiệm trong chi tiêu
rồi. Anh là con trai duy nhất, lao động chính trong nhà, bao nhiêu thứ đều
trông chờ vào đồng tiền anh gửi về, anh có muốn chi tiêu cho mình nhiều một
chút cũng khó. Những trách nhiệm trên vai Tiến sau khi anh lập gia đình sẽ chỉ
có thêm chứ không bớt. Liệu anh có gánh vác được không? Bỏ bê bà nội, bố mẹ là
không thể nào, vậy còn gia đình nhỏ của anh, sẽ để ai cáng đáng? Càng nghĩ Quỳnh
càng thấy phiền muộn vô cùng.
Biết người yêu rất sốc về hoàn cảnh nhà mình, nhưng Tiến cũng
chẳng biết làm thế nào, vì đó là sự thật. Ngay bản thân anh nhiều lúc cũng thấy
bế tắc. Chẳng lẽ anh lại không lập gia đình, dành sức lo cho người thân? Chứ
không 1 mình anh với sức lực có hạn, nhất là ở nơi thành phố bon chen anh không
người thân không quan hệ, đến khi nào anh mới có năng lực để chu toàn cho cả vợ
con và mọi người dưới quê. Có thể là 10 năm, 20 năm, cũng có thể là chẳng bao
giờ.
Quỳnh ngủ ở nhà Tiến 1 đêm rồi trở lại thành phố. Thời gian ở
nhà anh, mặc dù mọi người đối xử với cô rất hòa nhã, nhiệt tình, nhưng cô vẫn
không thể vui nổi. Cứ có một cái gì đó đè nặng lên ngực cô, khiến cô khó chịu,
bí bách không yên.
Sau khi trở về thành phố, cả tuần liền Quỳnh không liên lạc với
Tiến. Anh cũng hiểu nguyên do nên không chủ động tìm cô. Quỳnh suy nghĩ đi suy
nghĩ lại, và cô nhận thấy, cô không thể cùng Tiến vượt qua những khó khăn chắc
chắn phải đối mặt khi 2 người kết hôn ấy. Cô không đủ sức chịu đựng, cũng chẳng
đủ dũng cảm, tự tin để đương đầu. Hoặc tình yêu cô dành cho Tiến chưa lớn, cô
cũng không biết nữa. Chỉ biết, thoáng nghĩ đến cái viễn cảnh tương lai ấy, cô
đã muốn khóc thét, sợ hãi bủn rủn cả chân tay.
Quỳnh không tham giàu, cũng không xác định nhờ vả xin xỏ gì
nhà chồng, nhưng nếu gánh nặng của chồng cô quá lớn như vậy, cô cũng không thể
cùng anh gánh vác nổi. Con người có trái tim, cũng có khối óc, tình cảm là một
chuyện, thực tế cũng là điều không ai có thể phủ nhận. Thôi thì đành dứt khoát
chia tay, để mỗi người sớm có cơ hội đi tìm hạnh phúc khác của mình vậy… Nghĩ
thế nhưng Quỳnh cũng không phải không có chút gợn lòng với quyết định của chính
mình.
Theo Thái Nguyên / Trí
Thức Trẻ
NguyễnVăn Hiệu hy vọng sẽ giúp được Bạn.
No comments:
Post a Comment