“Một hôm, một sinh viên trẻ có dịp đi dạo với giáo sư của
mình. Vị giáo sư này vẫn thường được các sinh viên gọi thân mật bằng tên
"người bạn của sinh viên" vì sự thân thiện và tốt bụng của ông đối với
học sinh.”
“Trên đường đi, hai người bắt gặp một đôi giày cũ nằm giữa đường.
Họ cho rằng đó là đôi giày của một nông dân nghèo làm việc ở một cánh đồng gần bên,
có lẽ ông ta đang chuẩn bị kết thúc ngày làm việc của mình.” “Anh sinh viên
quay sang nói với vị giáo sư: "Chúng ta hãy thử trêu chọc người nông dân
xem sao. Em sẽ giấu giày của ông ta rồi thầy và em cùng trốn vào sau những bụi
cây kia để xem thái độ ông ta ra sao khi không tìm thấy đôi giày."
“Vị giáo sư ngăn lại: "Này, anh bạn trẻ, chúng ta đừng
bao giờ đem những người nghèo ra để trêu chọc mua vui cho bản thân. Nhưng em là
một sinh viên khá giả, em có thể tìm cho mình một niềm vui lớn hơn nhiều nhờ vào
người nông dân này đấy. Em hãy đặt một đồng tiền vào mỗi chiếc giày của ông ta
và chờ xem phản ứng ông ta ra sao."
“Người sinh viên làm như lời vị giáo sư chỉ dẫn, sau đó cả
hai cùng trốn vào sau bụi cây gần đó.”
“Chẳng mấy chốc người nông dân đã xong việc và băng qua cánh
đồng đến nơi đặt giày và áo khoác của mình. Người nông dân vừa mặc áo khoác vừa
xỏ chân vào một chiếc giày thì cảm thấy có vật gì cứng cứng bên trong, ông ta
cúi xuống xem đó là vật gì và tìm thấy một đồng tiền. Sự kinh ngạc bàng hoàng
hiện rõ trên gương mặt ông. Ông ta chăm chú nhìn đồng tiền, lật hai mặt đồng tiền
qua lại và ngắm nhìn thật kỹ. Rồi ông nhìn khắp xung quanh nhưng chẳng thấy ai.
Lúc bấy giờ ông bỏ đồng tiền vào túi, và tiếp tục xỏ chân vào chiếc giày còn lại.
Sự ngạc nhiên của ông dường như được nhân lên gấp bội, khi ông tìm thấy đồng tiền
thứ hai bên trong chiếc giày. Với cảm xúc tràn ngập trong lòng, người nông dân
quì xuống, ngước mặt lên trời và đọc to lời cảm tạ chân thành của mình. Ông bày
tỏ sự cảm tạ đối với bàn tay vô hình nhưng hào phóng đã đem lại một món quà
đúng lúc, cứu giúp gia đình ông khỏi cảnh túng quẫn, người vợ bệnh tật không ai
chăm sóc và đàn con đang thiếu ăn.”
“Anh sinh viên lặng người đi vì xúc động, nước mắt giàn giụa.
Vị giáo sư lên tiếng: "Bây giờ em có cảm thấy vui hơn lúc trước nếu như em
đem ông ta ra làm trò đùa không?" Người thanh niên trả lời: "Giáo sư
đã dạy cho em một bài học mà em sẽ không bao giờ quên. Đến bây giờ em mới hiểu
được ý nghĩa thật sự của câu nói mà trước đây em không hiểu: "Cho đi là hạnh
phúc hơn nhận về".
---------------------------------------------------------
· Đôi khi bạn thấy cuộc đời này thật bất công! Bạn đã cho đi
quá nhiều mà không nhận lại được bao nhiêu… Vấn đề thực ra rất đơn giản. Khi bạn
cho đi là bạn đã nhận được rất nhiều hơn thế - đó là niềm vui vô hình mà bạn
không chạm vào được.
· Bạn thắc mắc rằng tại sao khi người khác buồn thì bạn luôn ở
bên cạnh họ để xoa dịu vết thương cho họ; rồi đến khi họ tìm lại được niềm vui
thì họ sẽ lại quên bạn. Bạn ạ, cuộc đời này là một vòng tròn. Thật ra không có
sự bất công nào đối với bạn ở đây hết. Có hay chăng sự nhận lại từ người khác
chỉ là đến với bạn sớm hay muộn mà thôi; và cái quan trọng là bạn có mở rộng
lòng mình để nhận nó hay không?
· Tất cả chúng ta sinh ra và tồn tại trên đời này đều mắc nợ
nhau. Cho đi, nhận lại, là hình thức luân phiên để trả nợ lẫn nhau. Khi bạn cho
đi những điều tốt đẹp thì bạn sẽ được sự bình yên trong tâm hồn. Bạn phải hiểu
rằng cho đi không có nghĩa là sự toan tính ở đây. Bạn càng toan tính thì bạn lại
càng cảm thấy bị dồn nén; bạn cho đi mà tâm bạn không tịnh. Khi ấy bạn vừa phải
cho mà vừa không được nhận niềm vui vô hình từ chính bản thân cái cho đi của bạn.
· Tất cả mọi thứ chúng ta làm cho nhau đều có sự vay trả. Đôi
khi là sự vay trả hữu hình, và đôi khi cũng là một sự vay trả vô hình. Mỗi người
chúng ta quen biết nhau, yêu nhau, ghét nhau… âu cũng là cái duyên. Có duyên mới
có những xúc cảm đó. Cái duyên ban đầu là do trời định, nhưng để gắn bó lâu
dài, muốn biến cái duyên ấy thành tình yêu thương là do chúng ta quyết định, nhờ
vào cái cho đi của mỗi người. Nhưng bạn nên nhớ, trong tình yêu không có sự
trông mong được nhận lại, bởi tình yêu luôn là một thứ điều luật không công bằng
của trái tim, không có định nghĩa cũng chẳng có lý lẽ. Có hay chăng một là bạn
nhận được hạnh phúc; không thì bạn nhận chịu sự đau khổ. Tất cả đều trong một
vòng tròn lẩn quẩn.
· Nhưng dù biết đôi khi cuộc sống không được như ý muốn của
chúng ta, bạn hãy cứ cho đi. Cho đi là bạn đã tự yêu thương lấy chính bản thân
mình. Bạn đã hòa vào dòng chảy của cuộc sống, của đời người.
- Đời người như một dòng sông, nhưng cuộc sống hòa tan với thời
gian, luôn trôi đi và không ngừng đổi mới, mãi biến chuyển mà muôn đời vẫn thế.
- Tất cả dòng sông rồi sẽ đi về biển; từ biển bao la sẽ rót
vào những con sông mênh mang tràn đầy. Mạch luân lưu không ngơi nghỉ ấy là cuộc
sống.
- Sẽ không bao giờ có cái chết, vì nơi tận cùng cũng là khởi
thủy cho những mầm sống mới, con người mới cưu mang trong mình nghiệp cũ của tiền
kiếp.!
( SKY )
NguyễnVăn Hiệu hy vọng sẽ giúp được Bạn.
No comments:
Post a Comment