Tôi không thể yêu chồng một cách đúng nghĩa
Lúc đồng ý cưới Mạnh, tôi không thể ngờ cuộc sống vợ chồng lại kinh khủng đến thế. Mỗi lần anh chạm vào tôi là nỗi kinh tởm dồn ứ…
Rất
nhiều người
hỏi tôi vì sao lại ly hôn với
Mạnh. Tôi không nói gì, chỉ nói rằng hai vợ chồng có nhiều điểm
không hợp. Anh là người đàn
ông tốt, chân thành và sống có trách nhiệm,
bản thân tôi cũng rất yêu thương
anh nhưng không phải
là tình yêu của người phụ nữ dành
cho một người đàn
ông.Tôi luôn mong anh sớm tìm được một người phụ nữ yêu mình, đó là điều
thực lòng tôi từng hy vọng.
Ngay
từ hồi học cấp hai, tôi đã nhận
ra mình không hề thích tụi con trai. Ở
gần bọn họ, tôi chỉ cảm thấy thân thiết,
giống bạn bè chứ
không hề có rung động kiểu yêu đương
hay muốn được theo đuổi
như nhiều
bạn gái khác. Nhưng
khổ nỗi, chẳng hiểu ông trời bù đắp hay là trêu ngươi mà lại
cho tôi nhan sắc hơn
mức bình thường.
Cụ
ngoại là người Pháp, vậy nên tôi có 1/4 dòng máu châu Âu. Tôi sở
hữu nét đẹp pha trộn giữa Á và Âu. Đôi mắt
đen nhưng hai mí rõ ràng và sâu thăm thẳm.
Mái tóc hạt dẻ hơi
quăn và làn da
trắng, đôi
môi hồng càng khiến tôi nổi bật giữa đám
con gái vào tuổi dậy thì. Mỗi ngày, từ khi học cấp 3, tôi đã
thường xuyên nhận được thư
tay của đám
con trai cùng trường. Bọn họ thích tôi đến
nỗi nhiều lần cứ đứng trước cửa lớp gọi tên và nếu
tôi quay ra cười một cái thì cả
hội ré lên thích thú.
Nhưng càng xinh đẹp,
càng có nhiều bạn trai theo đuổi,
thì tôi càng thấy mình thảm hại và đau
khổ. Biết làm sao khi người
tôi thích lại là một bạn gái cùng trường,
ngay cạnh lớp. Tôi tìm cách làm quen và chẳng
mấy chốc hai đứa đã
rất thân nhau. Thân đến mức các bạn trai bên
lớp ấy nhiều lần nhờ chính người tôi yêu làm tay trong để
tán tỉnh tôi. Có điều
bạn không bao giờ đồng ý, chỉ nói rằng đã
nhắm cho tôi một mối ‘trên cả tuyệt vời’. Thời gian sau, tôi biết
người ấy chính là anh trai của
bạn.
Mạnh
– anh trai người tôi yêu – cũng khá đẹp trai và đặc
biệt là học rất giỏi. Chẳng biết anh đã
thích tôi từ khi nào, chỉ
nhớ rằng mỗi lần tôi đến nhà chơi
là y như rằng
có anh ở nhà, hoặc cố tình nán lại
để trò chuyện cùng. Anh rủ
tôi và em gái đi
xem phim, đi chơi. Tôi không thích đi cùng anh nhưng lại
không thể từ chối bạn. Vậy là suốt 2 năm
trời ba chúng tôi cứ như
hình với bóng, chẳng mấy khi rời được nhau ra.
Tôi
vào trường y, chọn khoa Nhi để
học vì rất thích trẻ
con, còn bạn gái tôi học kinh tế, cô ấy muốn đi
du học để biết đó
biết đây.
Ngày cô ấy sang Anh, tôi chết nửa phần hồn và buồn đến hàng năm
trời sau đó.
Rồi tôi còn đau
khổ hơn
khi biết tin cô ấy có bạn trai qua lời
Mạnh kể. Tôi đã
mong cô ấy hạnh phúc nhưng sao vẫn
đau khổ
tưởng chừng không sao chịu
được.
Đúng
lúc đó thì Mạnh
cầu hôn, anh nói yêu và không thể sống thiếu tôi. Vậy là tôi buông xuôi, vì mong còn tiếp
tục được gần em gái anh mãi mãi sau này…
Lúc
đồng ý cưới Mạnh, tôi không thể
ngờ cuộc sống vợ chồng với một người đàn
ông lại kinh khủng đến thế. Mỗi lần anh
chạm vào tôi là nỗi kinh tởm cứ dồn ứ đến tận họng. Nhiều lần, khi đang
‘chiều’ chồng tôi lại đâm
bổ vào vệ sinh mà nôn ọe.
Dường như
Mạnh biết tôi không yêu anh nhưng vẫn
cố gắng làm mọi cách để giành lấy trái tim tôi mà không hề
biết rằng người tôi yêu
thực sự là ai.
Có
lẽ vì luôn ghê sợ khi ở gần chồng mà sau khi kết
hôn 3 năm chúng tôi
vẫn chưa
có con. Mạnh cũng buồn nhưng
anh chỉ động viên tôi đi khám chứ
không bao giờ tỏ ra cáu gắt hay bực bội. Gia đình
anh thì ngược lại, họ nhận thấy rõ ràng sự
lạnh nhạt
của tôi với chồng, chỉ có điều
không biết nguyên nhân chính vì sao? Mỗi lần có họp mặt chung cả nhà là lại tìm cách nói khéo về
chuyện ‘muộn con’ của hai vợ chồng.
Những
lúc buồn như
thế, tôi chỉ mong có bạn
ở bên nhưng
người tôi yêu đã
định cư
luôn bên Anh với chồng.
Tôi
có thể vẫn sống cùng Mạnh để dùng anh làm tấm
bình phong cho thân phận của mình nhưng
tôi không muốn vậy nữa, tôi muốn Mạnh được hạnh phúc, tìm thấy
người yêu anh thực sự và sinh cho anh những
đứa trẻ bụ bẫm, kháu khỉnh.
Vậy nên tôi
đã nói mọi
chuyện với anh và mong anh tha thứ
cho mình. Mạnh bị sốc một thời gian, thậm
chí nhất quyết không y hôn với
tôi nhưng cuối
cùng anh đã đồng
ý, dù vẫn khóc và nói rằng sẽ yêu tôi đến hết đời.
Giờ
thì tôi thanh thản với cuộc sống một mình, tôi không muốn yêu ai cũng
không muốn lộ diện bản thân. Có thể
tôi hèn nhát nhưng
đó là cuộc
sống mà tôi lựa chọn. Hàng ngày, tôi chỉ
có mỗi thú vui là công việc tại bệnh viện. Tôi nghĩ,
nếu mình không thể sinh con một
cách bình thường, thì mình cũng
có thể giúp những
người mẹ khác đón
con cái họ chào đời.
Và
tôi tin rằng mình đang
hạnh phúc.
Theo
L.N/Đất Việt
No comments:
Post a Comment